LOVE GAME
Phan_63
“ NẤHT Long, con xem này, con cũng có trong cái màn hình nhỏ xíu này nữa…”
Nói xong, nó liền đưa cái màn hình từ phone ấy sang cho Nhất Long xem……..
Hôn vào trán con, giọng nồng, Phong nói…-
‘ Thế thì, bất cứ khi àno con nhớ mẹ, muốn nói chuyện, múôn gặp mẹ cứ nhấn vào đây, là đựơc…”
“ DẠ”
“ Con phải ngoan ngõan mà ở nhà với ông và bà đấy, phải nghe lời biết kh6ong..”, xoa xoa bàn tay vào tóc con..
“ DẠ”
Giờ này thì htiên tầhn mê cái điện thọai màu vàng tròn quay như banh xe mini, àm dán chằm chậm con mắt vào, mới khóc sứơt mướt, nay lại hí hửng cười khúc khích đi.
Thấy nó, Phong và đứa cháu yêu quý nữa, ông Khải lẫn bà Châu chợt khẽ nở nụ hiền hạnh phúc lên, hạnh phúc khi chính cái hạnh phúc từ ba con người ấy lây sang.
Cái cảm gáic ấm cúng khÔng thể chon lấp đựơc.
Mới dứt xong, bà lại xoay ánh mắt tia lữa nhìn ông xuôi gia ấy…
< NHẤT LONG PHẢI QUA Ở VỚI TÔI…>
< BÀ MƠ ĐI…CÒN LÂU..>
Sax…x…!
Ánh mắt xuôi gia gì mà quái thế này, không biết trong súôt chuyến đi của nó và Phong, liệu ông Khải và bà Châu có gây ra cái trò gì nữa không, một mật giành đứa cháu, chật…có phim xem rồi…!
………………………………………………………………..
Chi dán mắt vào cái bìa bên trong là lí lịch của Quân….gương mặt chợt đõ đi khi…………….
…………RẦM……………….
“ AI MƯỢN CÁC NGƯỜI ĐIỀU TRA NHỮNG THỨ ĐÓ…………..”
Đó là thứ gì…….., trong tay Chi là thông tin, lí lịch của Quân. Liệu Chi có buôn tha cho nhỏ và Tuấn không, còn Quân thì sao, sao khi bị anh cưỡng hôn, cô sẽ làm gì……?
Trong chuyến đi công tác này, cả nó và Phong, hẳn mọi chuyện sẽ yêm xuôi như mong muốn…? Có gì đáng bất ngờ không…?
Tội nghiệp Nhất Long, ngày tháng yên thân chắc không còn nữa….ông Khải sẽ làm gì để giữ đứa cháu yêu, còn bà Châu, liệu có cướp đựơc NhẤt Long về ở với mình không….?
CHÁP 73
Bộ Mặt Thật..!
[ Bản điều tra Phùng Minh Quân:
Phùng Minh Quân , 26 tuổi, là một kiến trúc sư tự do. Từng làm việc cho tập đòan KYNESS, một trong những tập đòan mạnh về phát triển, xây dựng thương nghiệp và thầu cả các công trình cho những tập đòan, thương nghiệp khác.
Vì một số thông tin không rõ đã rời khỏi KYNESS, hiện nay đang là một nhân viên phục vụ tai quán kem.
Gia thế: con cả trong một gia đình chỉ có cha , cha mất năm 6 tuổi. Sau đó đựơc đưa vào viện trẻ mồ côi.
Thông Tin Khai Thác:
Ngọai hình : tóc hung nâu, cao 1m 81, thân hình khá chuẩn, đặc điểm: trên gương mặt phía trên bên trái chân mài có nốc rùi nhỏ, màu mắt : nâu.
Số lượng quan hệ với các cô gái vượt qua chỉ số 43.
Tình trạng hiện nay độc thân.
Nhận xét thuộc về ý kiến riêng của người theo dõi:
Là một tay sát gái hạng nặng, một cô không trụ quá 3 tuần. Tính cách bạo lực, tàn nhẫn, lạnh lùng.]
Vừa mới đưa vào tay Chi, để cô đọc chừng 5 phút, sau đó chưa chờ Chi lên tiếng, người vệ sĩ đánh liều cuối đầu nói với vẻ kính cẩn, nhưng chả ai biết đựơc vẻ mặt của ông ta bởi lớp màu đen của kính đã che phủ….-
“ Xin cô chủ cẩn trọng, tránh xa con người này..”
Sở dĩ ông ta dám bạo miệng vì ông vệ sĩ này vốn không giống với những người bên cạnh cô, mà do chính cha của Chi đã trực tiếp điều độ nhờ ông ta bảo vệ đứa con gái của mình.
Chính vì thế, nói chung vị trí của ông vệ sĩ này, đôi khi cũng có thể gây áp lực cho cô chỉ với lí do vô cùng đơn giản….
[ “Tôi chỉ làm theo lời ông chủ, mong tiểu thư hiểu cho” ]
……………..RẦM……………………..
Vẻ mặc vừa đỏ vì ngượng, lại vừa đỏ vì tức. Chi nạc lớn lên khiến những người hầu đang đứng trong căn phòng này, ai nấy cũng đều sợ hải. Riêng ông vệ sĩ vẫn với lớp vỏ cứng mà trụ đựơc thôi…
“ AI MƯỢN CÁC NGƯỜI ĐIỀU TRA NHỮNG THỨ ĐÓ…………..”
Tiếng hét thất thanh khiến những ô kính trong căn phòng lộng lẫy này, phút chốc cũng run nhẹ.
Tức ói ámu, nữa tức vì cô bị cưỡng hôn bởi hạng người hạ đẳng , thêm vào đó càng sôi máu hơn khi nghe thấy dòng chữ…-
[ “Xin cô chủ cẩn trọng, tránh xa con người này” ]
“ TÔI KHÔNG CẦN CÁC NGƯỜI ( ý chỉ ông vệ sĩ) DẠY TÔI CẢ VIỆC ÊNN HAY KHÔNG NÊN….”
Cuối đầu, nói kính cẩn….-
“ Vậy, thật bất kính, nhưng xin hỏi tiểu thư nhờ tôi điều tra người này với mục đích gì ạ…”
Vốn mọi hành động của cô đều đựơc từ chính ông vệ sĩ này thông qua cho chủ tịch IKEA. Tức là cha Chi, nên không ngừng ngại mà buôn ra câu hỏi, dù biết thế nào cô cũng nổi giận…
……………RẦM……………….
Cơn nóng càng lúc càng trôi tràn ra, khi cảm thấy cứ như đang bị kiểm sóat vậy, mà bản thân Chi vốn rất ghét như vậy, muốn đánh cho tên vệ sĩ này một trận.
Với kinh nghiệm lần trước, một người vệ sĩ do cha Chi điều qua đã bị cô dầng cho một trận nhừ tử mà không hề dám chống trả lại, nhưng kết quả, hôm qua lại một người khác đến.
Ông vệ sĩ này, là người đầu tiên khiến cô không dám xúông tay, vì đánh lại mới lạ, mà ông cũng luôn làm cho người người bên cạnh cô một cảm giác sợ sợ, nên không ai dám gây sự cả.
“ CÂM MIỆNG, CHUYỆN RIÊNG CỦA TÔI MÀ ÔNG CŨNG MUỐN QUẢN À”
Gương mặt đỏ tía đi vì tức…
“ Thư tiểu thư, tôi không dám , nhưng đây là lệnh của chủ tịch, tôi chỉ thi hành…mong tiểu thư hiểu cho..”
Vẫn với câu nói quá quen thuộc mỗi khi tra khảo cô.
Gân guốc Chi nổi cuồn cuồn khi cô siết chặc tay mình lại…..
< Được, muốn quản chứ gì……>
Dứt ý nghĩ, Chi chợt thay đổi nhanh như chong chóng, mới tức giận đây thôi mà giờ gương ặmt đã hồng hào trở lại, nụ cười hiểm khốc hiện lên, ngồi nhẹ người, đặc cái thân ngọc ngà xuống ghế…hai tay khoanh trứơc ngực, vẻ mặt thách thức ông vệ sĩ kia, như chính cô đang thách thức cha mình vậy.
Tính cách ngang tàn, ương bướng của cô nổi lên bất chợt.
Nhớ đến cái ngày ông bắt cô phải hấp nhận lời từ hôn của Tuấn, lại còn tát cô nữa, lầu đầu tiên Chi cảm thấy ghét cha mình, tuy cô rất thương ông và kính trọng, thế nhưng hành động kiểm sóat của ông khiến cô càng lúc càng chịu không nổi đi.
“ Sao àno, anh ta sẽ là người yêu của tôi đấy”
Nghe thế, ông vệ sĩ giật thất thần người lên, lộ vẻ lo lắng như chỉ phút sau đã giấu kịp…-
“ Cô chủ, chuyện này tuyệt đối không được, mong cô chủ suy nghĩ lại……người đó……”
“ Im đi, tôi đã thỏa mãng câu trả lời cho ông rồi đấy, quay về mà báo cáo với chủ tịch của ông đi ”
Vẻ mặt nhìn cũng biết đang muốn tống cổ ông vệ sĩ ra, thấy Chi đang cương nên ông đành nhịn bước, cuối thấp người, khum đầu xuống chào cô rồi xoay lưng bước ra ngòai.
Sao khi ông vệ sĩ vừa đi thì sắc mặt Chi lại biến như cũ, cái vẻ tức giận ấy thật không tài àno kiểm sóat đựơc.
CHợt cô đứng dậy, quay người ngựơc lại, ngồi nhẹ lên mặt bàn, phóng tầm nhìn ra khung cửa kính rộng lớn….phía sau bàn làm việc của mình…..
Suy nghĩ gì đó thì tác giả hòan tòan bó tay……..
Đột nhiên Chi nhép nhỏ miệng….-
“ Đại Anh Tuấn, anh hãy chờ đó, tôi sẽ khiến anh muốn chết cũng không yên…..”
Dứt lới cô nâng điện thọai lên, nhân vào số gì đó………
……….TÚT…TÚT………TÚT……………………….
…..CẠCH……………..
“ Tiểu thưa có lệnh ạ..?”
Gịong lạnh lùng vang lên…-
“ “ Dở” cái tiệm của tên đó..”
………..CẠCH……………………
Sax…x…..chỉ đơn gảin một câu, không chớ đầu dây bên đó đáp lại, Chi đã cúp máy. Sau đó quay người vào, dới tay lấy cái sấ hồ sơ đó…..hình thẳng vào tấm hình của người đã cưỡng hôn cô.
Nhìn bằng đôi mắt đầy sự phẫn nộ, cứ như muốn giết chết anh ngay tức thì ấy.
………………………………………………………………………………………….
Lại một ngày mới, sáng nay có ghé nàh Phương, thế nhưng bà chủ trọ cho hay biết, mới sang sớm cả ba đã ra ngòai rồi, hình như rất vui vẻ. có lẽ họ đi chơi.
Nghe thấy thế, chợt anh cười phì, nhưng chỉ vài giậy lại biến dạng gương ặmt đi. Hơi châu châu nhăn chân mài lại,
< Gì….đi chơi mà không rủ mình, con bé keo kiệt….tên tiểu tử thối tha…..>
Chưi~ thầm Tuấn, thế thôi chứ Quân chỉ đùa với chính mình, nhìn thấy tình cảm giữa nhỏ và tên này đựơc cải thiện, anh cũng nhẹ lòng đi. Ít ra cũng làm đúng lời hứa với Long, xong xuôi, tới không thấy,….giờ chỉ có nứơc đến chỗ làm thôi.
Tuy hơi sớm, nhưng không sao, ích ra cũng có việc để giết thời gian.
Đi trên đựờng mà Quân ngước đầu lên với bầu trời xanh tươi của nắng sớm….
< Chật…! đã ngừng ấy năm rồi sao…….mau thật….>
Vừa nghĩ lại tự cười chính mình, cười vì cái hành động này, chỉ dành cho những ông cụ đã về hưu…..
Thấp thóang hình ảnh cô bé không nói không cười, lại hiện trong trí Quân.
So với cái vẻ mặt cười tươi, lẫn nước mắt, ấy …nó còn đỡ hơn với guơng mặt lạnh như băng của Phương ngày đó.
Quân và Long, tuy là bạn thân, nhưng vì cả hai đều có tính cách quái đảng nên rất hiếm khi đi cùng nhau, đó cũng chỉ là tình cờ…….trong đêm mưa , một cô bé ngồi co rút phía bên trong cái mái che nhỏ bé ngay khu công viên gần khu phố, nơi mà căn nhà đầy kí ức kinh khủng đã ngự trong trí Phương.
Vô tình anh chạm mặt, vốn hơi ngạc nhiên không hiểu vì sao em Long lại ngồi đó, anh nhẹ nhàng ân cần, dương đôi tay ấm ấy….dẫn cô bé băng quay về nhà.
Khi ấy, Quân mới biết thì ra Long còn có vẻ mặt khác nữa, chính là cái vẻ mặt đầy lo lắng, người chớp cũng thấm mồ hôi khi khiếm Phương, cả cha mẹ Phương cũng vậy, ai nấy cũng đều lo sốt vó lên…..
Thế nhưng hôm sau lại bắt gặp cô bé tại công viên ấy nữa……………..
Anh bắt đầu tò mò, không gấp gáp đưa về như bữa kia, mà ngồi xuống trò chuyện, nhưng nhỏ chẵng nói lấy một câu nào cả, cứ im lìm mà ôm cứng người như thế thôi.
Qua một thời gian dài, anh không hỏi nữa, mà thay vào đó hằng ngày đều kể chuyện cười cho cô bé nghe, tự kể, anh cũng tự cười, cô bé chả có lý một cảm xúc nào cả, gương mặt cũng chẳng thay đổi chi.
Thế nhân nào ai biết dần dần trong lòng cô bé cũng bắt đầu hình thành những ý thức ,cảm xúc , những dao động từ câu chuyện cười của anh….
Nhận ra câu chuyện cười không hữu dụng……Quân bắt đầu trò chuyện với Phương……như đang nối độc thọai vậy……
[“ Anh tên Quân, em tên Phương phải không, nghe Long kể về em nhiều lắm…”
“ Sao em không cười, không nói cũng không sao, chỉ cần mỉm cười thôi…..”
“ Này nhóc, hôm nay lại trốn ra đây à…..Long có biết không…”
“ Cả ngày hôm nay anh được điểm F môn tóan đấy, tất cả cũng chỉ tại Long chết tiệt kia, năn nỉ khan cổ mà cũng chẳng chịu giúp anh…”
“ Ăn kẹo không, anh cho em nè……”
“ Nhóc hôm nay thắc bìm àh, nhìn rất dễ thương….”
“ Sao em không nói gì cả, một mình anh nói chuyện như thế này thì chán lắm….”
“ Hôm nay em lại ra đây à, đã ăn gì chưa…”
“ Sáng nay Long hỏi anh về chỗ tìm thấy em đó, nhưng anh không nòi, vì đây là bí mật của hai chúng ta mà, có phải không…..”
Cậu bé đang trong độ tuổi lớn, mà không phải nói là lớn trước tuổi, bởi cái tình thương thiếu thốn kia đã khiến suy nghĩ cậu lớn hơn so với những bạn bè động trang lứa.
Không bỏ cuộc, ngày nào Quân cũng đều kiếm ra một cái gì đó để nói với Phương, dù cho nhỏ cứ im lặng, mắt thì dáng chình ình xuống mấy ngón chân, gương mặt vô cảm xúc.
Đôi mắt thầm buồn thượm, như vẻ đang giấu một điều rất thầm kính chi………
Mỗi ngày một vẻ, mỗi ngày đều cố làm cho nhỏ phải nói ra, đôi khi lại đem Phươgn biến thành một cái máy thu âm, buồn việc gì, hôm nay đã phải lãnh những con không, hay những chuyện tầm thường , lặc vặc, thế nhưng Quân không bỏ sót cái nào cả.
Tất cả đều đem ra nói hết cho Phương.
Một ngày nọ, vào lớp thấy gương mặt Long tím tái đi, Quân gặng hỏi mới biết, Long đã đánh lộn với một số đứa bên trường của Phương.
Vì chúng cười nhạo nhỏ, nói nhỏ bị căm, nên Long tức , không nhịn đựơc mà nhào vô đấm, dù cho chúng có đông, nhưng vẫn liều mạng bảo vệ em.
Mới vừa nghe nói thế xong, lòng Quân cũng hơi tưng tức, Chẳng biết từ lúc nào cậu bé đó đã xem Phương như em ruột.
Vì….vì một quá khứ đau thương Quân đã trải qua, vốn đá lẽ anh có một đứa em gái, nhưng nhưng người mẹ tàn nhẫn kia đã không thương xót chi mà rat ay giết chết đứa em còn chưa kịp trào đời đó, chỉ vì một người đàn ông khác.
Bỏ đi, bỏ lại Quân, bỏ lại cậu bé còn đang cần cái gọi lạ yêu thương , chăm sóc, chưa dứt đau thương, kinh hòang lại kéo đến, biết tin cha gặp tai nạn, người Quân như chết lặng đi…..
Lớp vỏ tự nhiên, lớp vỏ vốn cố tạo ra là mình mạnh mẽ, lớp vỏ như khiến cho mọi gnười biết Quân là một người rất vô tư, dù cho có là những thứ khinh khủng luôn ngủ kề cạnh anh. …đã bị tháo xúông lúc nào không biết.
Từ khi chuyển vào cô nhi viện, từ khi được các cô trong ấy đưa đến tur7ờng, thì Long , có thể đựơc coi là người bạn duy nhất.
Phải….ngòai Long ra, Quân không hề tỏ ra thân thiện với bất kì ai cả, thế nhưng với một cô bé vô cảm đây, cả nói cũng chẳng bùồn mà lên tiếng, lại khiến anh có thể nhẹ nhàng trút bỏ hết mọi chuyện phiền não đi. Từ những việc nhỏ, đến cả những nổi lòng chôn sâu, anh đều mang ra hết mà bao lấy người Phương.
Đúng như trên, nhỏ chẳng khác gì cái máy thu lại tất cả hòai niệm của anh.
Việc hàng ngày đưa Phương về nhà, từ cái công viên bé nhỏ, hoang vắng kia, đã trở thành thói quen của cậu bé ấy lúc nào không hay. Long chỉ biết thở dài, lòng buồn đau mà đón lấy tay cô em bé bỏng của mình mỗi lúc ấy.
Gặng hỏi Quân lại chẳng chịu nói ra nơi nhỏ đã đi, chỉ cười tươi mà nói…-
“ Mày yên tâm, tao sẽ mỗi ngày đưa em về với mày mà…..thôi tao về đây…mai gặp…”
…………………………………………………………
Cả ngày nay, Quân chỉ chờ mau mau hết giờ mà đến cái công viên đó thôi, vì hôm nay anh lại có điều phiền muộn, muốn tâm sự cùng cái máy thu âm di động đó.
Đến chiều, cuối cùng cũng đưa đến công viên đó, thế nhưng lại chẳng thấy nhỏ đâu, quăng cái cập xuống đất, phía trong cái mái che giữa công viên, Quân chạy khắp nơi mà kiếm nhỏ……
Định quay lưng, với vẻ mặt sầu thẳm đi khi biết hôm nay phải dồn nén cái tâm trạng thiểu não….chợt nghe thấy tiếng la to chưi~ mắng, tiếng hò, tiếng trêu, tiếng ghẹo…..
Bản năng, tất nhiên Quân sẽ chạy đến đó, tới mà nhìn với đôi mắt kinh hòang khi thấy người Phương bị bọn con trai cùng lứa tuổi với nhò, mà cũng có vài đứa lại bằng anh, đang trêu trọc, nắm tóc, còn đá vào ngừơi nhỏ như điên.
Phương không khóc, cũng không kêu lên bất kì tiếng nào, cứ co rút như thế mà để chúng tha hồ đánh thôi….-
“ Ê, CON CÂM,….MÀY …À…TAO NHỚ MÀY CÓ CĂM ĐÂU…SAO LẠI KHÔNG NÓI CHUYỆN…..”
“ NÀY…TỤI TAO HỎI SAO KHÔNG TRẢ LỜI, MÀY LÁO NHỈ….”
“ TẠI MÀY MÀ TỔ TAO BỊ ĐIẾM THẤP…..”
……BỤP………..BỤP…..BỤP………..
“ ĐIẾC HẢ, …..NGẨN ĐẦU LÊN, CÓ NGHE TAO NÓI KHÔNG…..”
Vừa thả ra câu nói vừa dương tay nắm vào mớ tóc vốn đã rối nùi khi bị đám này giựt điên……
Không phản xạ, cứ ngồi im thế mà mặc cho chúng tha hồ hành hạ thôi……
ĐIên tiết lên trứơc những gì đang thấy……..đôi mắt Quân nổi gận đỏ, chả suy nghĩ chi mà nhào vô đánh tụi đám con trai đó……
Thế nhưng một cậu bé thì làm sao chọi với 5, 6 năm bé kia đựơc.
CHưa kể ngày xưa, Quân hơi ốm, tuy cao nhưng lại chẳng có to người như Long…….
Chỉ cầm đựơc vài phút đầu, chỉ hạ đựơc 3 đứa thì đã bị cả đám hội đồng lại…..
Nhìn Quân bị đánh mà nhỏ cứ như thấy sao rơi……gương mặt không biến đổi…..vẫn thờ ơ hình như thế….
Cho đến khi, một hai đứa trong nhóm, giằng co với Quân, vô tình xé rách luôn cái áo học sinh vốn từ lâu đã bị dơ bẩn……
Với cái hành động đó, vô thức, đôi mắt kinh hòang của nhỏ hiện lên, những hình ảnh vào cái ngày hôm đó, cái ngày kinh hòang đã cướp mất tiếng nói của Phương.
Nó chợt quay ập về, khiến cho nhỏ hỏang sợ…….bất giác hét thật lớn lên.
Tiếng hét lớn, àm nghe thảm , đến nhứt buốt cả lỗ tai….làm cho tụi kia đang đánh Quân cũng phải đành bụôn tay ra mà bỏ chạy.
Chẳng phải vị sợ nhỏ, mà vì tiếng hét kinh khủng đó. Làm chúng sợ tái mặt đi….chạy mà không cần suy nghĩ.
Lúc bọn đó đi hết, nhỏ vẫn không ngừng hét lên, tuy giọng co phần nhỏ, nhỏ vì tiếng hét trong trẻo phút chốc khan đi….đau đến rát cổ họng mà nhỏ vẫn không ngừng vang ra, hai tay ôm chặt đầu lại.
Lần đầu….lần đầu Quân bắt gặp phản ứng khác từ nhỏ, lần đầu Quân nghe thấy tiếng Phương, mặc cho lỗ tai gần như muốn thủng cả màn nhỉ đi, anh vẫn không ngại mà bò đến gần nhỏ, bị đánh đến cả đi cũng chẳng thể nhất chân…..
“ Đừng sợ…đừng sợ….chúng đi rồi, em đừng sợ nữa Phương”Nứơc mắt bắt đầu trào ra, đôi mắt kinh hòang, miệng không ngừng lẩm bẩm….-
“ Mẹ……mẹ………..mẹ………không đựơc bứơc ra……mẹ bảo không đựơc bước ra…”
Chẳng thể hiểu Phương đang nói gì, chờ đến lúc cảm giác đau giảm, QUân rán đứng dậy, dìu nhỏ đến cái bầt thềm có mái che ở công viên…..
Vừa đi, nhỏ không ngừng khóc, lại cứ lẩm bẩm mãi với một câu.
Tuy hơi sợ khi thấy Phương như vậy, nhưng nữa vui vì cuối cùng nhỏ cũng chịu mở miệng, bật tiếng lên, Long mà biết chắc mừng lắm. Cả bản thân QUân cũng vui nữa.
“ Phương ngoan anh thương…..bé Phương đừng khóc, anh cho kẹo, kẹo này…”
Huơ huơ cái cây kẹo bé nhỏ với lớp vỏ đủ màu trứơc gương mặt đầy nước mắt kia……
Nhỏ cứ thế, không chịu động lấy, mà tay cứ ôm cứ người rồi lại vuốt lên mặt….-
‘ Mẹ…mẹ…bảo không đựơc ra…….”
Lát sau, không hiểu vì sao, nhỏ lại bật khóc lớn nức nở lên…….
Quân dịu dàng vỗ lưng Phương…dịu dàng dỗ dành nhỏ, dỗ cho tiếng khóc ..dỗ đến khi nào nhỏ dịu đi mới thôi…
Lúc tiếng thúc thích không còn nghe nữa….Quân mới bật miệng, nhẹ hỏi….-
“ Bé Phương, sao khóc vậy….có ai ăn hiếp sao, nói anh, anh nhất định sẽ chừng trị tụi nó…..”
Vô thức mà bật lên….-
“ Nhà…nhà….mẹ…mẹ mấy người đó…..mẹ khóc…mẹ khóc nhiều lắm……không ra được….mẹ không cho ra….mẹ khóc…bé Phương sợ……mẹ khóc nhiều lắm…bé Phương sợ…..mấy người đó xấu….hức hức….mẹ..khóc…..bé Phương không… đựơc ra….”
Tiếng nói, bị nức đi khi tiếng khóc dồn dập, nữa nói nữa khóc, làm cho giọng Phương nghe thật đáng thương. Với độ tuổi đó, thật QUân cũng không hiểu nhỏ đang nói gì nữa, nhưng cũng có thể hình dung đựơc cái gì ghê gớm lắm đã xảy ra với Phương.
Không hỏi nữa, Quân kéo nhỏ vào người, dổ dành vuốt lại mái tóc bị nắm rối tung…-
“ Bé Phương đừng sợ, có anh đây…có cả anh Long nữa, không ai ăn hiếp bé Phương đâu…đừng sợ, tụi anh sẽ bảo vệ em….”
Câu nói khiến con tim nhỏ, bất giác có chút ấm ấm lên……..rút trong cái thân cũng bé, gầy đó của Quân mà khóc, thế nhưng chỉ thúc thích thôi không còn nức nở….
Dẫn về đến nhà, như mọi hôm , Long biết rồi Quân sẽ dắc Phương về thôi, tuy nhiều lần theo dõi, nhưng đều bị QUân phát hiện và dẫn đi vòng vòng, đến nổi lúc Long lạc, Quân mới nahnh chân mà bỏ đi.
Vừa thấy Long, Phương chạy ào đến….
“ Hai ơi…”
Tuy hai từ hai ơi ấy không to, nhưng lại khiến cho Long trở nên bất động đi, như không tin vào tai mình nữa, nhỏ mới nói gì….nhỏ đã nói đựơc sao…….Bất định hình vài giây, tất tốc, Long cuối người bế Phương lên….đôi mắt mừng đến chốt đỏ…-
“ Bé Phương nói đựơc rồi sao…….em nói lại đựơc rồi”
Chẳng để ý lời Long, nhỏ cứ gục đầu vô vai Long mà ôm chặt lại…
Long nhìn QUân với đôi mắt như muốn hỏi cái gì đã xảy ra, nhưng Quân chỉ cười nhẹ, tỏ ý mai vào lớp hãy nói, giờ thì để nhỏ ngủ một giấc đi.
Bất chợt QUân chào tạm biệt Long, định quay chân bứơc thì….-
“ Tạm biệt”
BẤT NGỜ CẢ Long và QUân đều trợn mắt khi nghe Phương nói thế, tuy nụ cười không hiện lên, tuy vể mặt chưa có thể gọi là cảm xúc lắm, nhưng ít ra nhỏ cũng đã chịu nói trở lại.
Qua ngày sao, dù cho Quân có kể nhưng Long lại chả thể hiểu ra cái gì đã làm Phương sợ đến thế, đến nổi khiến nhỏ mất cả giọng nói đi…….Nhưng rồi cũng dần không muốn tìm hiểu, mà thay vào đó, Long cố sức làm cho Phương cười, biết tin con gái nói chuyện lại được, cả cha lẫn mẹ nhỏ đều mừng đến khóc đi, và người khóc nhiều nhất vẫn là mẹ.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian